Sever 1 Sever 2
123

Đang làm nháy với anh hàng xóm thì chồng về

Ai biết thì giúp mình chỗ này nha]Thời gian kiếp trước và hiện tại Quý Trình nói với cô cũng không sai biệt lắm, có nói muốn cùng anh đến gia chúc viện, để cô tùy quân, nhưng cô không muốn rời xa gia đình, cũng không phải là không muốn đến địa phương của quan lớn, nhưng cảm giác không có bạn bè, cho nên không muốn đi, ở thôn chỗ này còn có chị em, cho nên từ chối.Nhưng bây giờ Từ Nhuyễn ước mỗi ngày đều dính lấy anh, nghe tùy quân lập tức gật đầu đáp ứng: Đi, anh Trình, anh đến đó đầu tiên nhanh chóng báo lại, làm một bản báo cáo, nếu nói có thể đi, em lập tức cùng anh đến gia chúc viện, em tùy quân, mọi người không phải thường nói lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó à, em gả cho anh, anh đi đến đâu em theo anh đi đến đó. Đập vào mắt cô là hình ảnh người đàn ông đang cúi đầu, dùng tay đưa đẩy gậy thịt đỏ hồng và cứng rắn của mình.Bây giờ Thịnh Hạ mới phát hiện ra, thứ này của anh ta đã trở nên to lớn đến mức đáng sợ. Em là phụ nữ hỏi mấy cái này sẽ tiện hơn, anh đi hỏi thì có hơi ờQuý Trình nghe cô nói thế thì hai mắt sáng rực lên: Thật hả Chẳng phải tối qua emTừ Nhuyễn vùi đầu vào trong ngực anh nói: Đó là bởi vì em xấu hổ, nói như nào thì đó cũng là lần đầu tiên, nhưng từ kinh nghiệm hôm qua em đã suy nghĩ cẩn thận rồi, vẫn là cùng nhau phối hợp thì tốt hơn.Quý Trình nghe thế thì vui vẻ ngay lập tức, anh muốn ôm cô nhưng lúc này cha mẹ đã từ trong phòng đi ra, bọn họ không thể ôm nhau được.Từ Nhuyễn gọi anh: Anh Trình, ăn cơm trước đã.Mọi người đều ngồi vào vị trí của mình, trên bàn có bốn người, sáng sớm anh trai quay lại quân ngũ rồi.Quý Trình ngồi xuống, Từ Nhuyễn gắp bánh bao cho anh nói: Anh Trình, cái này là em làm cho anh, anh ăn trước, xem có ngon khôngQuý Trình ăn một bát mì, anh không kén ăn, anh thấy đều ngon, nhưng là do nàng dâu nhỏ làm anh cảm thấy ngon dị thường.Vương Thục Tuệ nhìn con dâu đảm đang như vậy, rồi bà nhìn sang ông chồng mình, ánh mắt của bà như muốn nói ông thấy chưa con dâu tôi chọn nó phải khác chứ. Bên đó có một cái tủ quần áo, một cái giá treo đồ nhỏ và một cái ghế, đồ đạc chất thành đống nên cô căn bản không có đường để đi.Cô nắm chặt cây bút trong tay, chỉ vào gã đàn ông: Không được qua đâyAnh ta lại cười cười: Người đẹp, qua đây cùng bọn anh nói chuyện đi, đừng căng thẳng như vậy, bọn anh không phải là kẻ xấu.Mấy người đi ra ngoài mau Thịnh Hạ hét lên: Nếu không đi ra ngoài, vụng trộm với hàng xóm tôi sẽCô hướng cây bút vào chính mình, nước mắt rơi lã chã: Nếu các người không đi ra ngoài, tôi sẽ chết cho mấy người xemMột trong những tên đàn ông bất ngờ vươn tay tới giật lấy cây bút của cô, bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa.Mọi người lập tức bình tĩnh lại.Thịnh Hạ chạy như bay, lao ra ngoài mở cửa.Ngoài cửa, cả người Lạc Hàn Đông ướt sũng nước mưa, khuôn mặt lạnh ngắt.

View more