Sever 1
168

Chim to chịch gái xinh cực hay

Cô bước vào rồi đứng chặn ở cửa: Đàn anh, cảm ơn anh đã đưa em về, tạm biệt nhéTrần Phấn ở cửa lúng túng gãi đầu, Được, tạm biệt.Thịnh Hạ bỏ tất cả áo sơ mi, quần dài, khăn tắm và chăn mỏng đã giặt sạch sẽ và phơi khô trên ban công của người đàn ông cho vào một chiếc túi, sau đó xách túi ngồi xe chuẩn bị đem trả cho Lạc Hàn Đông.Cô không ngờ mình sẽ gặp anh ở sân ga.Người đàn ông đang ngước mắt nhìn lên biển báo dừng trên sân ga, trên đó viết tên những chuyến xe, giờ khởi hành tuyến đường đi.Anh cao ráo, rất dễ gây chú ý trong đám đông, không ít học sinh trung học cạnh đó trộm nhìn anh một cách e thẹn.Hôm nay Lạc Hàn Đông ăn mặc chỉnh tề, dưới bộ âu phục đen là áo sơ mi trắng, cúc ở viền cổ áo không cài, lộ ra yết hầu và xương quai xanh gợi cảm, mi mắt anh mỏng, đối với mọi thứ đều tỏ ra lạnh lùng thờ ơ không thèm đếm xỉa đến.Ánh đèn quét qua một màu trắng tinh khiết, anh khẽ giương mắt lên nhìn thấy Thịnh Hạ đang xách túi đồ đi tới, xex viet cô cúi đầu mắt không nhìn anh, chỉ đưa đồ túi đồ ra, âm thanh khi nói cũng rất nhỏ và yếu ớt, giống như một chú mèo con: Trả lại cho anh nè.Lạc Hàn Đông cụp mắt nhìn xuống đồ trong tay người con gái, là chăn, khăn tắm còn có quần áo của anh.Anh không lấy.Thịnh Hạ thấy anh không cầm, ngẩng đầu đưa mắt lên nhìn, đôi mắt người đàn ông đen láy như nhìn thấu được mọi thứ, anh nhìn chằm chằm vào cô, môi mỏng khẽ mấp máy: Tự mình gửi đi.Thịnh Hạ cáu rồi nha.Nhưng thực sự cô không dám nổi giận với anh, đành xách cái túi to chà bá đó lên xe buýt.Người đàn ông cũng lên theo, anh đứng cách cô rất xa, không thèm bám vào tay đỡ trên xe, anh dựa lưng vào cửa kính, ở tư thế đó, dường như tất cả cái nhìn dịu dàng đều rơi trên người Thịnh Hạ.Cô ăn mặc kín đáo, nhưng quần áo không che được dáng người yêu kiều thướt tha, ngực nhấp nhô lên xuống theo nhịp thở, anh đã xoa nắn nó suốt đêm hôm đó, quả thật nó lớn hơn nhiều so với bốn năm trước.Cổ họng anh khô khốc, ánh mắt nhìn chỗ khác, không nhìn cô nữa.Thịnh Hạ biết Lạc Hàn Đông đang nhìn mình nhưng cô không thể làm gì khác, chỉ có thể kiên trì đứng đó. Mặc kệ nghĩ như thế nào đi nữa, đêm nay cô sẽ không thể ngủ yên giấc.Cô đang muốn đứng dậy thu dọn một ít đồ đạc rồi ra khách sạn thuê phòng, đột nhiên có tiếng đập cửa: Này người đẹp, ra đây chút đi.Thịnh Hạ giật mình, cầm điện thoại không dám nhúc nhích, Có chuyện gì,Đi ra đi, có chuyện muốn nói với em. Han.Thịnh Hạ thấy anh ấy thì nhỏ giọng chào hỏi, nhưng giám đốc Hàn lại nhìn tóc cô rồi mở miệng hỏi han.Này, sao tóc cô còn ướt thế, vừa tắm sao,Anh lại nhìn về phía phòng làm việc của Lạc Hàn Đông một cách kỳ lạ: Hàn Đông không phải cũng vừa mới tắm xong sao, Hai ngườiThịnh Hạ vội vàng ngắt lời anh: Không phải, anh ấy tắm trước. Trước khi đi, Thịnh Hạ lại xin lỗi anh ấy một lần nữa.Xin lỗi anh.Đừng xin lỗi anh nữa.

View more